Thương ba má phải theo chồng,
Rước dâu qua một cánh đồng quê hương.
Quê nghèo không thiếu tình thương.
Chiến tranh còn đó ngoại vương nỗi buồn.
Má đi ngoại vẫn nhớ luôn,
Đông con nhưng ngoại vẫn buồn thiếu con.
Con trai nặng nợ nước non,
Đi làm cách mạng sống còn ra sao?
Nhưng vì dân tộc đồng bào,
Hy sinh con ngoại nỗi đau nào bằng?
Trận càn bọn giặc chó săn,
Cậu Ba bị giết chúng ăn tiệc mừng.
Nỗi buồn trong mấy ngày xuân.
Năm sau cậu Út hy sinh tại nhà,
Đoạn trường ai chẳng xót xa,
Tang thương nối tiếp ngoại già tuổi thêm,
Có ai hiểu được nổi niềm?
Nỗi buồn của ngoại từng đêm khóc thầm.
Thương con hiếu, nghĩa, trọn chung,
Vẹn toàn với nước mà cùng hy sinh.
Nửa đêm giặc bắn pháo binh,
Cướp đi người ngoại thâm tình của tôi.
Má tôi nhắc lại bồi hồi:
”Chiến tranh tang tóc, buồn thôi là buồn!
Sau này cậu Bảy hy sinh,
Ngoại không buồn nữa mà vui sum vầy”.
Suối vàng ngoại chắc cũng hay?
Nước nhà độc lập, công này ngoại ơi!
Anh hùng gương ngoại sáng ngời,
Quê hương thay đổi, cuộc đời ấm no.
Nhân dân giờ được tự do,
Nhưng con thiếu ngoại, như đò vắng sông.