Cuộc sống bận rộn và gấp gáp
Chẳng bao giờ tôi kịp ngừng xả hơi
Và thời gian cứ thế cuốn tôi đi
Ngập đầu trong công việc
Tôi quên tất cả
Rồi một ngày,
Cái tin sét đánh đến tai tôi,
Thầy P chết rồi !
Thầy của tôi đã ra đi mãi mãi
Để lại trong tôi những tiếc thương, kính nhớ.
Nhớ ngày nào nhờ thầy dìu dắt,
Tôi đậu đại học, lên đường, xa quê
Hằng tháng thầy và tôi gửi thư đều đặn cho nhau
Cùng chia sẻ những buồn vui cuộc sống.
Tôi ra trường, có vợ, rồi có con,
Thỉnh thoảng có dịp gặp lại thầy,
Uống cùng thầy vài ba chén rượu,
Rồi chia tay,
Mỗi người về với cuộc sống của riêng mình.
Bẵng đi mấy tháng liền không gặp
Giờ đây có dịp đến thăm,
Thì thầy đã nằm trong lòng đất mẹ.
Tôi run run kính đặt tràng hoa,
Lòng bồi hồi, xuyến xao khó tả.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào,
Tôi khẽ gọi : “Thầy P ơi . . .em đã về đây!”./.