Xưa kia tôi nghĩ mình đã đúng.
Học làm chi hai chữ i tờ.
Học làm chi đêm dài thức trắng.
Phí tuổi xuân, phí cả bạc tiền.
Nhưng nay tôi biết mình khờ dại,
Khi cuộc đời chẳng có ngày mai,
Ngày hai buổi dãi dầu mưa nắng.
Tay chay xạm, ai nào có hay?
Thôi cũng đành cái thân làm mướn.
Đem sức mình đổi lấy bát cơm.
Bạn bè tôi, những nhà trí thức.
Họ sang trọng trong những công ty.
Được quí trọng nơi chốn học đường.
Họ sống cho lí tưởng, ước mơ.
Lại không biết tôi sống vì đâu?
Giờ đây tôi bắt đầu tủi phận.
Trách phận mình nhưng trách ai đây?
Phải chi khi đó tôi chăm học?
Phải chi khi đó tôi biết rằng.
Không bằng cấp, chẳng nghề chẳng nghiệp.
Không tương lai, chẳng bạc chẳng tiền.
Các bạn ơi hãy nhớ cho rằng
Đường học vấn là đường hạnh phúc.