Ngày xưa
Quê
Là tiếng gà gọi bình minh khàng cổ
Mùa xuân về ở mãi tận đâu đâu
Vết bùn quê pha lẫn vạt áo nâu
Màu năm tháng sạm gầy trên vai mẹ
Quê
Là chóng vánh những buổi chiều buồn tẻ
Là ngây ngô với câu hát không đề
Là lời tỏ tình mộc mạc ngô nghê
Là ánh mắt tìm nhau trong vô vọng
Quê
Là mái nhà tranh gió lùa khoảng trống
Là đêm không màng bọn trẻ co ro
Là xót xa lòng bữa đói, bữa no
Là tiếng khóc lạc vào đêm sâu thẳm
Quê là thế, đã từ lâu lâu lắm!
Lũ trẻ buồn bẻ gánh chữ làm đôi
Câu ví dầu ru ru mãi xa xôi
Khàng tiếng mẹ lạc vào trong hơi thở
Ngày nay
Quê
Chuyện ngày xưa chỉ còn là chút nhớ
Mùa xuân về hoa nở khắp nơi nơi
Mùa xuân về đẹp lắm lắm mẹ ơi!
Màu hạnh phúc vương đầy trên tóc mẹ
Quê
Là đâu đây vang tiếng cười con trẻ
Lối mòn xưa giờ đã hóa con đường
Tiếng ai hò nghe sao quá thân thương
Cho ánh mắt cháy ngời lên hy vọng
Quê
Ngày ấy
đã xa
xa lắm!
Câu ví buồn rồi cũng đã qua đi.