Tôi biết chị từ khung trường đại học,
Bao nhiêu năm cách biệt, giờ chị đến quê tôi
Không phải để làm cô giáo miền xuôi !
Như cái thời chiến tranh ác liệt,
Mà vì vùng lúa nghèo sông, nước
Vì dân tộc đã chịu bao điều cay nghiệt,
Của chính sách thực dân, phong kiến tự bao đời
Chị đã đi, đã thấy, đã bồi hồi,
Bởi cái chữ chưa đến hết từng thôn xóm
Bởi trường học còn tranh tre nứa lá
Vùng chiến tranh tàn tích vẫn chưa lành
Cùng một thời bao cấp loanh quanh
Khi “tú – cử” lại là điều khó hiểu !
Chị băn khoăn khi giáo viên còn thiếu,
Chị suy tư vì ngân sách còn nghèo
Chị đắn đo lựa chọn đủ điều
Để vực dậy cả một ngành giáo dục
Chị tranh thủ xóa “tre lá” từng lúc
Chị chắt chiu để thanh toán “ca ba”
Dựa vào dân để đổi thịt thay da
Đưa ánh sáng văn hóa về thôn xóm
Quê tôi thoát dốt một kỳ công vừa thực hiện
Mà bao đời mơ ước vẫn là mơ !
Huyền thoại đi ra từ hạnh phúc bất ngờ
Như lọ lem bỗng hóa thành công chúa
Quê tôi nước ngập đồng sâu luân canh màu, lúa
Bà con nghèo thêm cái chữ - chuộng cái nhân
Hoàn thành tiểu học đã chắp cánh thiên thần
Cho kỹ thuật thấm sâu, cho ấm no hạnh phúc
Chị là ai mà tâm hồn thánh thiện
Gần trọn đời không vun vén, xa hoa
Kết chặt tình dân – nghĩa Đảng đậm đà
Thật xứng danh là nhà giáo nhân dân
Chào quê hương dẫu còn nhiều trắc trở !
Nhưng sự nghiệp trồng người là chìa khóa vạn năng
Trong ánh mắt sinh viên, trong nụ cười chuyển vụ
Mười năm so với cả cuộc đời ấp ủ,
Tuy ngắn nhưng nhiều bứt phá vượt thời gian.