Lên bụt giảng lần đầu chân đánh nhịp,
Tay dư thừa và lỏng lẻo làm sao!
Miệng đắng chát, cố cười mà thành miếu.
Mặt bảng mặt mình chung một giẻ lao.
Học trò nhìn cô - cô nhìn ra cửa lớp,
Có trả bài đâu sao đứng chào cờ?
Trong lòng ngực trái tim như ngừng thở.
Ước quá chừng bảy mươi hai phép tề thiên.
Mặt lại cúi không dám nhìn xuống lớp
Tai vẫn nghe lời to nhỏ, xì xào.
Cô như thế thì sao mà nói được
Thôi đừng cười cho cô giáo tự tin.
Yêu nghề hơn cũng bắt đầu từ đó,
Vụng về qua - tự cố gắng lớn lên.
Trong bài dạy có luôn phần để học.
Hãy biết buồn và sống cho ngày mai./.