Chữ Thầy có kẻ chê khen!
Sống sao cho xứng: trắng đen đạo thầy.
Ngẫm rồi nghĩ lại mới hay.
Chữ Nho dạy trẻ ta đây: “thầy đồ”.
Tụng kinh gõ mõ nam mô.
Giữ chùa, cúng Phật xưng hô “thầy chùa”.
Luôn lo những chuyện hơn thua,
Là ông “thầy cãi” chớ đùa được đâu.
Giết gà, mổ lợn, làm trâu,
Do ông “thầy cúng” chớ đâu tại mình.
Nếu như chữa bệnh tận tình,
Nhờ ông “thầy thuốc” theo nghề Tây y
Kiện thưa, tranh chấp việc chi.
Có ông “thầy kiện” việc gì chẳng xong.
Những khi có chuyện bao đồng,
Tham mưu, giúp việc có ông “thầy dùi”
Nếu như cuộc sống chẳng vui,
Ăn chay, niệm Phật ngọt bùi “thầy tu”.
Suốt đời trong một dòng tu,
Con chiên thiên chúa đi tu “thầy dòng”.
Tưởng kia phù phép thần thông,
Ngờ đâu cúng bái, lên đồng “thầy mo”.
Chuyên tâm giảng dạy học trò,
Thương ông “thầy giáo” phải lo sách đèn.
Đông y chữa bệnh hay nghen!
Dân gian thường gọi “thầy lang” đấy mà.
Kiếm người chạy việc chẳng ra,
Hỏi ông “thầy thợ” mới là khôn ngoan.